Ngày 29 tháng 10 năm 2021.
Những tờ lịch cuối cùng của tháng Mười nặng nề rụng xuống, nó báo hiệu cho mình biết bản kế hoạch của đầu tháng chính thức “phá sản”. Mình đã có một tháng tương đối “dài dòng” và đuối sức bởi các sự kiện không báo trước.
Bắt đầu từ câu chuyện của Đại Dương Đen.
Mình luôn nghĩ rằng bản thân đã có một hành trình thoải mái nhất với quyển sách này cho tới khi mình hoàn thành xong phần 2 của bài review. Mình gần như bị rút cạn sức lực và rơi vào trạng thái trống rỗng. Những kiến thức trong quyển sách như những chiếc phễu lớn, hút mình vào bên trong và thúc đẩy mình đối diện với bản thân.
Lần đầu tiên trong đời mình đã ngồi xuống và tự vẽ đồ thị cuộc đời với những thăng trầm, sự kiện tích cực và tiêu cực, những người liên quan. Việc này giúp mình đối diện trực tiếp với bản thân và suy nghĩ để tìm ra gốc rễ của rất nhiều hành vi ứng xử từ khứ đến hiện tại.
Tại sao mình luôn trốn tránh việc uống thuốc khi bệnh một cách tiêu cực, tại sao mình lại sợ phải xây dựng một mối quan hệ thân thiết với một ai đó, tại sao mình sợ đối mặt và giao tiếp với đám đông… Quá trình này kéo dài hơn một tuần và dù nó rất có ý nghĩa nhưng khiến mình khá mệt do phải tập trung đào bới vào những phần sâu bên trong của bản thân.
Vì không muốn chìm đắm mãi trong mớ cảm xúc dư âm của Đại Dương Đen nên mình quyết định xem phim để giải khuây (mặc dù bình thường mình là đứa rất ít xem phim) và quyết định “cày” bộ Nơi xứ người, tôi rất ổn. Thế nhưng hố này chưa vượt qua, hố khác đã chờ sẵn. Ngòi nổ xuyên suốt của bộ phim là sự việc một nhân vật có tên là Hồ Tinh Tinh tự sát vì bệnh trầm cảm. Ngẫm lại thì cứ như có duyên nợ với chủ đề này vậy, chưa hết nợ nên phải đọc, rồi phải xem cho trọn vẹn cảm xúc luôn mới thỏa.
Sau này trong khi tìm hiểu thì mình mới biết có một hội chứng gọi là trầm cảm sau khi kết thúc một bộ phim hay một quyển sách. Tiếng Anh có tên là Post Series Depression Syndrome (PSDS). Mọi người có thể lên Google để tìm hiểu. Theo một số tài liệu thì có nhiều cách để vượt qua tình trạng này ví dụ như tắm mình trong các thông tin xung quanh bộ phim hoặc quyển sách đó; thu hút sự chú ý của bạn tới một bộ phim, quyển sách khác; làm các công việc đang bị trì hoãn… Tính ra thì mình đã làm theo một số cách dù chưa đọc được các thông tin này, tuy nhiên với hiện thực từ hố này sang hố khác như trên thì có vẻ mình đã chọn lựa chưa được chuẩn cho lắm (cười sầu thảm).
Mình mất hơn 2 tuần để dần phục hồi về trạng thái tâm lý bình thường và trở lại với việc viết bằng bài Cách nuôi dưỡng đọc sách trở thành thói quen đọc tốt. Trong khoảng thời gian đó, mình cũng vui vẻ đi phỏng vấn tại một bệnh viện và được phía tuyển dụng offer cho hai vị trí khác vì anh sếp bên đó cho rằng mình không phù hợp với vị trí ứng tuyển. Thế nhưng mình đã từ chối vì thấy không phù hợp với môi trường bên đó. Tương lai của mình đang bồng bềnh ở một tiệm sách có tụi nhỏ và hương trà quẩn quanh cơ. Mình cần một công việc để hòa vào cộng đồng và nuôi sống bản thân trước khi với được tương lai đó, chứ không muốn bám riết lấy nấc thang công danh ở chốn công sở nữa.
Rồi nhà mình có tang. Mặc dù đó là một kết quả đã định sẵn từ rất lâu nhưng nỗi đau thì vẫn là nỗi đau. Một lần nữa, mình ý thức sâu sắc được dòng chảy của thời gian trước sinh mệnh của bố mẹ và người thân trong gia đình khi đứa em nói rằng: mặc áo tang của cha mẹ mới thấy mình già. Rồi mình nghĩ, đằng sau sự ra đi của một người là bao nỗi lòng của người ở lại. Thế nhưng thời gian qua đi, thứ còn tồn tại có lẽ chỉ là một ngày giỗ.
Trong suốt một tháng dài dòng này, đã có lúc mình cố gồng ép bản thân phải thực hiện các công việc đã dự định, thế nhưng thất bại. Mình tĩnh lại và nhắc nhở bản thân đừng bị cuốn theo thứ KPI tự dựng lên mà phải sống với những sự kiện đang hiện hữu. Nếu buồn và mệt mỏi thì dừng lại. Hồi sức rồi thì bước tiếp.
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.