Hà Nội có thể rất lớn, lớn tới nỗi khiến con người ta cảm thấy nhỏ bé tới kém cỏi. Nhưng chúng mình bằng cách này hay cách khác rồi sẽ ổn cả thôi.
Sau 4 tháng nghỉ việc, cách đây mấy hôm mình nhận được offer cho hai vị trí công việc tại một bệnh viện. Thời điểm gửi CV, mình ứng tuyển không phải vì vị trí, lương thưởng mà vì mình có thể tiếp tục trở đi, trở lại giữa nhà và công ty. Thói quen bện hơi gia đình khiến mình gặp trở ngại trong việc xa nhà, xa người thân. Thế nhưng thay vì vồ lấy nó như mèo con thích cá thì mình quyết định nhắn tin cho chị nhân sự để từ chối. Lý do văn vở là cảm thấy không phù hợp, thực chất là tự thấy xấu hổ với bản thân.
Đọc thêm: Nhật ký tháng 10 năm 2021: Mình đã có một tháng tương đối “dài dòng”
Vì sao xấu hổ? Vì nếu mình lựa chọn công việc này, mình sẽ giữ nguyên lộ trình từ nhà tới công ty, rồi từ công ty về nhà; kịch bản một “đứa trẻ” to xác luôn co rụt vào bên trong để tránh né xã hội sẽ tiếp diễn. Đó không phải là điều mình đã tự hứa: sẽ cải thiện tình trạng sợ giao tiếp xã hội. Đó cũng không phải kết quả mà thằng bạn mình muốn nhìn thấy sau rất nhiều lời động viên để đứa bạn của nó trở thành một người sống cởi mở và nhẹ nhàng hơn.
Rồi mình nghĩ về lần đầu tiên bước ra Hà Nội để trở thành một người lao động. Đó là thói quen mình thường làm trước mỗi lần phải đối mặt với sự lựa chọn quan trọng.
Tháng 8 năm 2018, sau nhiều ngày tháng tìm kiếm, mình từ bỏ cơ hội làm kế toán kho tại công ty anh trai đang làm việc để ra Hà Nội làm content marketing cho một studio chụp ảnh kỷ yếu. Lương 4 triệu, có chỗ ăn, chỗ ở và làm việc từ 2h chiều tới 9h tối. Nếu như bạn hỏi tại sao mình, một đứa con gái chưa tròn 23 tuổi lại dám chọn một công việc như vậy, thì bởi vì thời điểm đó mình cho rằng không thể tìm được sự trợ giúp từ bất kỳ ai. Lương 4 triệu, là mức cơ bản có thể chấp nhận được của một đứa mới ra trường và làm trái ngành. Có chỗ ăn chỗ ở, phù hợp với đứa chưa từng đi thuê trọ, cũng không biết ai thân quen ở ngoài đất Hà Nội. Điều “rùng rợn” là lúc đó mình hoàn toàn không để ý tới giờ giấc làm việc. Nhiều năm sau nhìn lại quyết định này, mình đã cảm thán rằng lá gan của bản thân hẳn phải chiếm rất nhiều trọng lượng của cơ thể thì mới dám quyết định như vậy.
Những tưởng sẽ một thân một mình xách đồ ra thành phố thì may mắn đã mỉm cười với mình. Trước ngày ra Hà Nội mình liên lạc được với người chị hàng xóm ở dưới quê và được chị đồng ý cho ở cùng. Vậy là mình ra Hà Nội với tất cả gia tài là 2 triệu đồng. Đó là khoản tiền mình được trả sau 2 tuần hỗ trợ công việc cho một người quen trước đó.
Ổn định chỗ ở xong thì mình đi làm. Vì không có phương tiện đi lại (dù có thì mình cũng không đi được) nên mình đi bộ. Gần 4 km đi bộ mỗi ngày, bắt đầu từ 1h30 chiều và bước ra khỏi studio vào lúc 9h00 tối. Đi qua một con phố, men theo chân của một chiếc cầu vượt, lại đi qua một con phố có một ngôi chùa sẽ rộn ràng vào ngày rằm hay mùng một; rẽ trái, xuyên qua một con phố nữa có họp chợ và trường học. Sang đường, quẹo phải, đi thẳng, rẽ rồi lại rẽ… Suốt 4 tháng làm việc tại đó, mình đi trên trục đường ấy nhiều tới nỗi nhắm mắt cũng có thể về được tới phòng trọ.
Đồng nghiệp của mình là cả một tập thể lạo nhạo nhưng làm việc với nhau rất vui vẻ. Mọi người đối xử tốt và dạy mình rất nhiều. Mình nhớ anh chị chủ studio là một cặp tình nhân yêu nhau, chị giàu có và anh thì có vẻ sợ chị. Những anh quay phim, thợ chụp ảnh, người nào người ấy luôn bụi bặm và nồng nặc mùi mồ hôi thường trở về mỗi khi tối muộn. Một chị cựu phóng viên nghiệp dư làm tư vấn chốt đơn và sắp xếp lịch trình cho mọi người. Chị cũng là người dạy và sửa bài viết cho mình rất nhiều mỗi khi có thời gian rảnh.
Đó là công việc đầu tiên của mình ở Hà Nội. Công việc mà ngoài người chị ở cùng, mình chưa từng kể với bất kỳ ai, kể cả gia đình (bởi nếu biết thì chẳng ai đồng ý cho mình đi cả). Trước đây mình luôn giữ nó làm của riêng rồi lôi ra để nhắc nhở mỗi khi bản thân bị hụt hơi giữa dòng chảy của cuộc sống:
Nhìn lại đi, mày từng mạnh mẽ và rắn rỏi tới như vậy cơ mà.
Thế nhưng hôm nay, mình quyết định viết xuống, một phần vì muốn nhắc nhở bản thân trước những quyết định sắp tới, một phần là để lưu lại làm kỷ niệm. Nhỡ có ngày mình quên mất thì sao? Thì mình sẽ buồn lắm. Và mình chia sẻ tới mọi người để những ai đang chông chênh giữa những thành phố xa hoa, tráng lệ kia có thêm chút động lực bước tiếp.
Bài viết được đăng tải lần đầu tại Chuyện nhà bé xíu xiu
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.