Mình là một ví dụ điển hình của nhóm người Hướng Nội Xã Hội (SOCIAL INTROVERT). Mình tin rằng việc dành thời gian với càng ít cá nhân bên ngoài sẽ giúp cho đời sống tinh thần của mình càng chất lượng hơn. Mặc dù lối sống này bắt nguồn từ quan điểm xã hội của bản thân, tuy nhiên việc không thích giao tiếp xã hội là một rào cản không nhỏ để mình mở rộng nhãn quan của bản thân. Để khác phục điều này, mình học cách chú tâm từng trải nghiệm dù là nhỏ nhất để lắng nghe và tìm ra những bài học được ẩn sâu bên trong. Dưới đây là những trải nghiệm đã đóng vai trò quan trọng giúp mình mở rộng nhãn quan.
1/ Đọc sách Đắc Nhân Tâm
Tại chương 1, phần 3 (Làm thế nào để thuyết phục người khác nghe theo cách nghĩ của mình) của quyển sách, tác giả Dale Carnegie có đưa ra một quan điểm, cụ thể:
Bạn không thể thắng một cuộc tranh cãi nào, bởi vì nếu bạn thua, bạn sẽ mất hết; mà nếu bạn có thắng, bạn cũng mất hết.
Đây là lý do mà càng về những năm gần đây, mọi người xung quanh rất hiếm khi thấy mình chủ động phát sinh một cuộc tranh cãi nào trong cuộc sống và công việc với mục đích thắng thua. Mình cho rằng đây là những cuộc hội thoại vô nghĩa và khiến bản thân cực kỳ mệt mỏi. Thêm vào đó, mình là Hướng Nội Xã Hội điển hình, chính vì vậy, những cuộc tranh cãi vốn chưa bao giờ trở thành lựa chọn ưu tiên của mình trong giao tiếp.
Tuy nhiên, để bản thân không bị gắn mác “kẻ giả tạo, hay thảo mai” và làm chủ được nguyên tắc này của tác giả, mình hiểu rằng sự chân thành là một điều quan trọng. Chân thành ở đây là nói và làm những gì mình thật sự tin mà không cố làm theo một cách máy móc. Trong trường hợp này là mình tin rằng việc không tranh cãi sẽ đem lại lợi nhiều hơn hại trong quá trình giao tiếp, rộng hơn là hiệu quả công việc và cải thiện mối quan hệ giữa con người với con người.
2/ Đi làm thêm thời sinh viên
Mình đã trải qua một số công việc khác nhau khi còn là sinh viên Đại học: công nhân tại xưởng gia công phụ kiện điện tử; nhân viên phục vụ quán ăn; chăm sóc người nhà… Mỗi công việc dù bình thường hay hơi khác thường đều mang tới cho mình những trải nghiệm và góc nhìn mới về cuộc sống.
Công nhân tại xưởng gia công phụ kiện điện tử
Mình còn nhớ như hình ảnh đứa sinh viên năm hai chưa trải sự đời đứng khép nép giữa xưởng gia công bừa bộn, hổ lốn nào dây sạc, máy móc, trả lời nhát gừng từng câu hỏi. Đó là lần đầu tiên mình “đi xin việc” và được “nhà tuyển dụng” “phỏng vấn” và tiếp xúc với nhiều người lạ đến vậy. Cũng là lần đầu tiên mình hiểu rằng, cuộc sống dù khó khăn tới đâu thì bạn vẫn phải học cách thích nghi và sống tiếp. Đó là khi cậu bé 12, 13 tuổi đã cười lớn khi mình chia sẻ cho cậu những bao ngón tay bằng vải để tay không bị phồng rộp lên. Đối mặt với khuôn mặt ngơ ngác của mình, cậu bé xòe bàn tay ra bảo:Tay em không rộp nổi nữa đâu chị, vết chai dày thế này thì kìm nào làm gì được em.
Khoảnh khắc ấy khiến mình nhận ra có thể bạn không kiểm soát những thứ xảy ra với mình, nhưng bạn có quyền lựa chọn cách ứng xử với nó. Một đứa trẻ đang tuổi ăn tuổi học bị bố mẹ ném thẳng vào xưởng gia công làm việc 8 tiếng một ngày lại có thể đối mặt bình thản đến vậy.
Nhân viên phục vụ quán ăn
Đó là một quán bún ba miền. Công việc phục vụ của mình bắt đầu từ 6h30 và kết thúc vào lúc 11h30 sáng. Một ngày trong ca làm, mình bị điều phối vào làm phụ bếp để chuẩn bị cho món bún cá. Đối mặt với chảo dầu nóng, tay mình đã ngay lập tức rụt lại ngay cả khi dầu nóng chưa hề bắn vào tay. Hậu quả của phản xạ đó là chiếc đũa mình đang cầm bị văng lên khiến dầu nóng bắn vào tay, bỏng rát.
Không phải lúc nào các phản xạ tự nhiên cũng giúp bảo vệ bạn khỏi những nguy hiểm. Kiểm soát nỗi sợ hãi để bản thân bình tĩnh xử lý tình huống là điều cần thiết.
Chăm sóc người già
Đó là mẹ ruột của bác gái mình thuê nhà. Bà cụ ngoài 80 tuổi, mắc bệnh tiểu đường và ở một mình trong căn nhà 3 tầng to oạch dù bà có rất nhiều con trai, con gái. Mình bắt đầu công việc vào 8h tối và trở về nhà vào lúc 6h sáng. Nhiệm vụ là đến nhà bà cụ và ngủ qua đêm tại đó. Mình – một cô gái 22 tuổi, đã ở cạnh một bà cụ gần 10 tiếng đồng hồ và gần như KHÔNG NÓI GÌ. Trừ lúc ngủ, hầu hết thời gian cô ấy chỉ để lắng nghe bà cụ kể chuyện về quá khứ và khóc tỉ tê khi nghĩ về người chồng đã khuất. Mình không nói đây là một công việc khó khăn, nhưng hẳn nó cũng không phải dễ dàng với với một cô gái trẻ 9x. Thế nhưng chính trải nghiệm đặc biệt này đã giúp mình hiểu một điều:
Được lựa chọn để trở thành người lắng nghe của ai đó là một kiểu hạnh phúc. Muốn vậy bạn cần đặt đối phương trở thành trọng tâm và chân thành muốn lắng nghe họ.
3/ Tham gia khóa học ngắn hạn về Thiền Vipassana
Sau một thời gian dài khủng hoảng tâm lý, tháng 4 năm 2018, mình quyết định tham gia một khóa học thiền Vinpassana kéo dài 2 ngày.
Trong suốt quá trình học, mình được dạy cách hít thở, cách buông bỏ quá khứ đã qua, ngừng nghĩ quá nhiều về tương lai chưa tới và tập trung nhiều hơn vào hiện tại.
Cơ duyên này cũng góp phần không nhỏ giúp mình vượt qua nỗi đau tuổi 23 và hình thành nên một bản dạng (identity) an tĩnh hơn rất nhiều so với trước đây. (An tĩnh đối với mình là sự duy trì được trạng thái bình lặng, trầm ổn bên trong).
4/ Sự mất mát ở tuổi 23
Trước một ngày diễn ra sinh nhật tuổi 23, người bạn thân của mình mất. Một điều kỳ lạ là mình có thể đối mặt với việc này cực kỳ bình tĩnh. Mình thậm chí còn có thể di chuyển vài trăm cây số từ Hà Nội về Hải Dương để gặp nó lần cuối rồi về ngay Hà Nội ngay trong đêm. Sự việc này khiến mình ý thức được rằng:
Nỗi đau của bản thân nên để bản thân tự tiêu hóa. Trong mọi trường hợp, những người xung quanh không có trách nhiệm phải buồn khổ cùng bạn.
Lời kết
Cuộc sống là “tác giả” hay nhất, chỉ cần bạn chú tâm lắng nghe thì mọi trải nghiệm dù là nhỏ nhất cũng sẽ chứa đựng một ý nghĩa nào đó giúp bạn mở rộng nhãn quan.
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.