“Viết là để phản chiếu. Người không phản chiếu, không nhìn vào nội tâm, khó mà trưởng thành.”
Mình 26 tuổi, dành…
12 năm cuộc đời để viết văn dựa trên những cảm nhận khuôn mẫu của giáo viên trên lớp. Để rồi mình “hết hồn” khi đọc được tiêu đề bài viết trên TPO: Bộ trưởng Nguyễn Kim Sơn: Chấm dứt học Văn theo bài mẫu, triệt tiêu sáng tạo của thầy trò.
4 năm tiếp để viết xong Nhật ký trưởng thành tại http://xidaublog.wordpress.com/. Viết khi đó là quá trình nhìn vào nội tâm của bản thân để đựa vào đó, hiểu bản thân hơn và trưởng thành. Viết lúc này không cần quan tâm văn mẫu, cũng khỏi cần độc giả. Là kiểu viết chuyện của mình, cho chính mình.
4 năm nữa, viết trở thành cách phù hợp và đơn giản nhất để bước vào nghề marketing và duy trì cuộc sống. Vì thời điểm đấy đâu đâu cũng tuyển content không cần kinh nghiệm. Đến khi làm marketing được vài năm, ngồi ở 1 vị trí khác viết trở thành phương thức biểu đạt, công cụ thể hiện quan điểm để thuyết phục người khác ký vào các bản kế hoạch.
Ở thời điểm hiện tại, khi mình quyết định nghỉ công việc toàn thời gian để nghỉ ngơi, viết trở thành người bầu bạn với trong những ngày tháng ở nhà chơi chó, chọi cá koi. Mình viết trên https://lengkengtrada.com/ về những thứ mình thích, mình hiểu và giúp ích được cho ai đó nếu họ cần.
Tuy nhiên cột sống mà, dù ở nhà cơm mẹ nuôi, nhà mẹ cho ở thì mình vẫn cần phải “đóng góp” để thể hiện bản thân là một người trưởng thành đúng không nào? Chính vì vậy mình thả ở đây một chiếc CV dễ thương và một chiếc Portfolio xinh xẻo của bản thân. Nếu ai cần tìm một người đáng yêu, nhiệt tình và trách nhiệm trong công việc thì đừng ngần ngại gửi email cho mình nhé ^^
CV: https://bit.ly/3nvxrvk
Porfolio: https://bit.ly/3EfEY7V
Yêu thương mọi người <3
Leave a Reply
You must be logged in to post a comment.